SỰ CHẾT VÀ SỐNG LẠI CỦA NGƯỜI KITÔ HỮU
Pheâroâ Voõ Vaên Trung
Theo truyền thống của Chủng Viện, chúng tôi dành ngày mồng 2 tháng 11 hằng năm về viếng nghĩa trang các cha tại Làng Sông. Trong lần viếng nghĩa trang này, điều làm tôi phải suy nghĩ đó là sự chết của mình. Theo lẽ tự nhiên là con người ai cũng sợ chết. Tôi thật sự sợ hãi vì cảm thấy đàng sau sự chết tôi không biết linh hồn mình sẽ đi đâu. Dù muốn hay không, mỗi người ai cũng phải chết. Mỗi một năm, mỗi một ngày sống là tôi tiến dần tới sự chết, lên đường ra trình diện với Thiên Chúa, Đấng làm chủ sự sống và sự chết. Vậy chết là gì? Đối với người kitô hữu sự chết có ý nghĩa gì?
Chết là gì? Phải chăng chết là một thực tại duy nhất mà con người chỉ trải qua có một lần, trải qua cho chính mình mà không thể giải thích cái kinh nghiệm này cho những người còn sống. Thường thì người đời coi sự chết là "hết chuyện". Điều ấy thật đúng với những người không tín ngưỡng. Sự chết thực sự là giai đoạn cuối của đời họ. Vì vậy mà người ta sống hưởng thụ và tranh giành cho những gì mà họ cho là tốt đẹp nhất của cõi đời... để rồi cuối cùng họ cũng phải đối diện với sự chết.
Suy về sự chết giúp tôi sống trọn vẹn hơn giây phút hiện tại. Không ai trong tôi biết được ngày giờ mình sẽ chết. Chúa Kitô đã nói về điều ấy: "Các con hãy sẵn sàng, vì không biết ngày giờ nào Con Người sẽ tới." (Mt 25:13) Cũng có một câu danh ngôn giúp tôi ý thức về giây phút sống: "Khi học hỏi, bạn hãy học như thể bạn sẽ sống muôn đời, nhưng bạn hãy sống như thể ngày mai là ngày cuối cùng của đời bạn."
Tôi vẫn thường đặt vấn đề cho mình sau cái chết của ông nội và trong dịp về Làng Sông viếng nghĩa trang: sau khi tôi chết rồi, tôi muốn biết người ta nghĩ gì về tôi? Điều này không phải vì tôi thích những lời khen tặng sau sự chết. Chết rồi, nằm bất động trong quan tài thì dù cả thế giới có khóc tôi, tôi cũng chẳng được chút rung cảm nào, huống chi là năm bảy chục người tụ họp lại để tuyên dương công trạng của tôi. Tôi nghĩ: tại sao quí mến tôi, bạn không đến thăm tôi lúc còn sống, lúc tôi thực sự cần đến những lời động viên hay hỏi thăm của bạn? Phải chăng những tổ chức rầm rộ và xa xỉ bên ngoài khi một người nằm xuống là để an ủi những kẻ còn sống, là để che lấp những quên sót, những tệ bạc đối với người đã chết. Chết là hết, hết có dịp lập công, vì đối diện trước sự chết là lúc tôi phải ra trước mặt Đấng đã tạo dựng nên tôi để tính sổ với Người. Một mình tôi với Người và đó là lí do tại sao tôi nghĩ đến sự chết.
Còn đối với người Kitô hữu thì sao? Sự chết có ý nghĩa gì đối với mỗi người? Hay tôi cũng bị lôi cuốn với dòng đời và không còn đủ giờ để nghĩ đến sự chết! Suy tư về sự chết để biết rằng, đối với những người theo Chúa Kitô, chết không phải là hết, nhưng là một sự khởi đầu cho cuộc sống mới.
Tôi không yêu sự chết nhưng tôi sợ giây phút mặt đối mặt với Đấng Tình Yêu, để thấy rằng Người yêu quá nhiều mà tôi yêu Người quá ít. Suy nghĩ về sự chết giúp tôi sống trong thực tại yêu thương. Vì nơi đâu có tình yêu thương ở đấy có Đức Chúa Trời, đâu có lòng từ bi là đấy có ân sủng Người và nơi đâu có chân chính thì nơi đó không thể in những dấu chân tội lỗi.
Đón nhận sự chết là đón nhận một cái gì vĩnh cửu hơn. Cuộc đời này đem đến cho con người rất nhiều điều đẹp đẽ, nhưng đó chỉ là những cái đẹp hời hợt, nông cạn, nay còn mai mất. Chắc hẳn không ai ngờ chỉ trong phút giây, những căn nhà bạc triệu có thể biến thành tro bụi. Vật chất giả tạm đã đành, mà ngay cả tình cảm con người củng đầy dẫy những giả tạo. Người lừa dối người, người vu khống người, người trả thù người. Cũng vì con người không biết giá trị của sự chết và vương quốc vĩnh cửu bên kia sự chết.
Và để đến được sự chết sau cùng, tôi cũng sẽ phải trải qua rất nhiều sự chết nho nhỏ trong cuộc đời. Những tủi nhục và đau khổ thân xác, bị cám dỗ của tội lỗi là một lần tôi chết, nghĩa là không sống trong tội. Một người thân của tôi lìa đời là một lần tôi thực tập chết. Bị hiểu lầm và vu khống là một lần tôi chết cho cái "tôi". Mỗi một nỗi chết nhỏ trong đời chuẩn bị cho tôi đến với sự chết sau cùng của cuộc sống.
Tôi tin rằng sự chết không phải là một thất bại, nhưng là một chiến thắng. Vì Người tôi phục, tôi yêu đã chết và đã vinh thắng. Người mãi mãi sống trong đời để dạy cho tôi biết đánh đổi cuộc sống trần gian này để đạt được cuộc sống thiên quốc. Đó là lí do tôi thích suy về sự chết. Vậy, có nhiều cách chết, nhiều lí do để chết. Tôi muốn chết vì ai? Có nhiều cuộc sống, nhiều lí do để sống. Tôi muốn sống cho ai?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét