Tôbia - Người
con hiếu thảo
_____&_____
Kịch bản:
Tên: Tôbia - Người con hiếu thảo
Thời gian diễn: 20 phút
Nội dung chính: Tôbia là một người con hiếu thảo. Trong mọi việc anh
đều nghe theo lời cha mẹ. Anh cảm thấy xót xa khi thấy cha mình bị bệnh và đã
làm được điều anh mong muốn là chữa bệnh cho cha. Khi rời cha mẹ để gặp Gabaên,
anh tỏ lòng mong nhớ cha mẹ. Hoạt cảnh thuật lại câu chuyện từ lúc Tôbia nhận
lời cha đến gặp ông Gabaên đến lúc anh chữa được bệnh mù mắt cho cha. Dựa theo
Kinh Thánh sách Tôbia chương 2- 12.
Ý
nghĩa: ca ngợi tấm lòng hiếu thảo
Nhân vật:
- Tôbia: con của ông Tôbit. Tôbia là nhân vật chính. Lòng hiếu thảo của
anh không chỉ thể hiện qua lời nói mà còn qua suy nghĩ, lo lắng. Nhân vật có
chiều sâu nội tâm.
- Ông Tôbít: Cha của Tôbia. Ông là người trung thành với Chúa và yêu
thương đồng loại.
- Ông Raguên: Cha của Xara.
- Xara: vợ của Tôbia
- Adaria: Thiên thần Raphael, thiên thần hộ thủ cho Tôbia. Ngay thẳng,
chính trực, đại diện cho sự công bình.
- Quỷ: Gieo những tai họa cho ông Tôbit và Xara và gieo những lời xúi
dục.
Đạo cụ
Màn 1: Ông Tôbít sai
Tôbia đi lấy tiền
[Cảnh]: tại nhà ông Tôbít. Nhà của một người Do Thái
[Động]
Dẫn: Tôbia là con trai của ông Tôbít. Tôbít là người Do Thái thuộc chi tộc
Naptali, bị lưu đày sang Atsua. Ông là người sống theo sự thật và lẽ ngay. Ông
rất rộng tay trong việc bố thí cho những người đồng bào với ông. Vì lòng thương
người nên ông Tôbít đã đi chôn xác của những người đồng bào mình, những người
đã bị nhà vua giết. Vua biết được chuyện này nên đã tịch thu hết tài sản của
ông, cách chức quản lý tài chính trong cung. Tuy vậy, ông vẫn thương yêu những
người anh em của mình. Tình mến Chúa và yêu người của ông lại càng được thử
thách hơn nữa khi ông bị mù của hai mắt. Gặp nhiều chuyện đau buồn liên tiếp
sảy ra, thêm vào đó là lời khinh miệt của người khác làm cho ông vô cùng đau
đớn. Ông xin Chúa cho ông được vào cõi đời đời.
(Ông Tôbít làm công việc nhà, đi đi lại lại, cung kính cầu nguyện cùng
Chúa. Ông buồn.)
Dẫn: Hôm ấy, ông Tôbít sực nhớ lại số bạc đã gởi ông Gabaên xứ Mêđi và ông
nghĩ bụng:
Tôbít: này mình đã xin cho được chết, tại sao không kêu Tôbia con mình đến nói
cho nó về số bạc đó, trước khi mình chết.
Tôbít: Tôbia, Tôbia, con ơi!
Tôbia: (Chạy vào nhà) Dạ, thưa Cha, con đây, cha gọi con.
Tôbít: Cha đã già rồi, lại bệnh tật nữa nên cha muốn nhắn nhủ con vài điều sau
cùng.
Tôbia: không đâu cha ơi, cha được ơn nghĩa với Chúa. Chúa sẽ bảo vệ cha.
Tôbít: Tobia àh, nghe cha nói nè. Cha sắp chết rồi. Khi cha chết, con nhớ chôn
cất cha cho tử tế nha. Hãy hiếu thảo với mẹ của con, đừng bỏ rơi người bao lâu
người còn sống. Mẹ con đã trao qua bao nỗi ngặt nghèo vì con, khi con còn trong
dạ mẹ. Khi mẹ mất, con hãy chôn cất mẹ bên cha nha con.
Tôbia: (khóc òa lên) Không đâu cha ơi, cha được Chúa yêu thương, Người sẽ cho
cha sống lâu như Ađam ngày xưa.
Tôbít: (âu yếm) nín đi con, nghe cha nói nữa nè. Con hãy tưởng nhớ Đức Chúa
Trời mọi ngày, đừng có phạm tội và làm trái mệnh lệnh của Người. Đối với ai
nghèo khổ, con hãy bố thí cho họ tùy theo những gì con có.
Tôbia: dạ, con nghe lời cha
Tôbít: điều sau cùng mà cha muốn nói với con là cha có gửi ba trăm ký bạc cho
ông Gabaên xứ Mêđi. Con hãy tới đó và nhận lại món tiền đó nha. Con sẽ nắm
trong tay nhiều của cải nếu con kính sợ Thiên Chúa
Tôbia: thưa cha, tất cả những gì cha truyền dạy con, con sẽ thi hành. Cha biết
con là đứa con như thế nào mà.
Tôbít: ùh, cha biết. Àh, con nên đi tìm một người thông thạo đường đi để dẫn
đường cho con đi lấy bạc.
Tôbia: dạ. (Tôbia chạy đi tìm. Tôbit quay vào trong nhà)
Màn 2: Tôbia tìm Dacaria
[Cảnh] tại một khu rừng. Có tiếng chim hót, vượng hú, suối chảy
[Động]
(Tôbia vừa đi vừa khóc vừa lo lắng,
tìm người dẫn đường)
Tôbia: Cha mình sắp mất rồi sao. Không thể như thế được… lại còn việc cha nhờ
mình làm nữa chứ. Tìm đâu ra người dẫn đường đây…
(Adaria xuất hiện, tiếng động…)
Dẫn: Thiên Chúa sai thiên thần Raphaen đến để giúp đỡ Tôbia.
Adaria: Trời ơi! Chóng mặt quá đi, không ngờ mình rớt xuống nhanh thiệt, còn
nhanh hơn cả chiếc Wave S mà chủng viện mới mua…
Tôbia: ahhhh, bụt xuất hiện rồi… Bụt! Anh bụt ơi! (chạy tới định ôm)
Adaria: (xua tay, quát lớn) tránh ra…. Bụt cái gì mà bụt, cha dạy sao… trên đời
này còn Đấng nào quyền năng hơn ngoài Thiên Chúa…
Tôbia: ủa, không phải hả? Vậy anh là ai?
Adaria: Ta hả? ùh (gãi đầu) ta là….Adaria, là một người Israel, là anh
em của em đó. Anh đến đây để làm việc
Tôbia: Vậy hả? Ah, anh biết đường đến Mêđi không, chỉ cho em đi?
Adaria: (nói thầm: ta biết ngay nó sẽ hỏi câu này mà) Biết, chỗ đó anh biết.
Anh thường hay đến Mêđi lắm và trọ ở ông Gabaên.
Tôbia: hay quá, tạ ơn Chúa. Anh ơi, em muốn nhờ anh một việc. Em định đến Mêđi
tới nhà ông Gabaên để lấy tiền nhưng em lại không biết đường đi, em nhờ anh dẫn
đường em đến đó được không?
Adaria: (thằng nhỏ này cũng thiệt tình…) Ok luôn.
Tôbia: àh, con cha em. Cha em muốn biết anh là người như thế nào để cha cậy
nhờ giúp đỡ. Anh có đồng ý theo em về nhà gặp cha em không?
Adaria: (lâu lâu ta mới có một lần ra ngoài, đi luôn) ùh, được đó.
Màn 3: Đưa Adaria về nhà
và chia tay gia đình
[Cảnh] tại nhà ông Tôbít. Nhà của một người Do Thái
[Động]
Tôbia: cha ơi! Cha ơi!
Tôbít: sao con trai?
Tôbia: vâng lời cha, con đã tìm được một người dẫn đường đến Mêđi rồi. Đây là
anh Adaria.
Adaria: Chúc mừng, chúc mừng ông vui mạnh!
Tôbít: còn vui gì nữa mà vui, tôi bị mù cả hai mắt, không còn thấy ánh sáng
mặt trời.
Adaria: ông hãy tin tưởng. Thiên Chúa sắp chữa lành cho ông rồi.
Tôbia: àh, cha ơi, anh Adaria là một người Israel như chúng ta đó cha.
Tôbít: anh là người lương thiện, lại có gốc gác tốt lành, xin mừng cho anh.
Vậy là tôi an tâm giao việc dẫn đường cho con trai của tôi rồi. Anh hãy dẫn nó
đi tôi sẽ trả tiền cho anh.
Adaria: ông cứ an tâm. Tôi sẽ dẫn đưa con trai ông đi đến nơi về đến chốn.
Tôbít: con đi bình an nha. Có thiên thần bản mệnh đi cùng con rồi đó.
Tôbia: con sẽ ghi nhớ tất cả những gì mà cha đã căn dặn con. Cha cứ an tâm về
con. Ở nhà, cha nhớ giữ gìn sức khỏe nha cha. Cha muốn đi đâu hay làm gì thì
gọi người khác giúp nha cha. Cha cũng đừng khóc thương con, như thế hai mắt của
cha sẽ đau lắm đó… (Tôbia khóc). Thôi, con chào cha, chúng con đi đây.
Màn 4: Tâm sự trên đường
đi và bắt cá
[Cảnh] trên con đường đến Mêđi. Gần con sông để bắt cá.
[Động]
(Tôbia vẫn còn khóc)
Adaria: Thôi, đừng khóc nữa, khóc để làm gì… Thôi mà.
Tôbia: em thương cha quá anh ơi. Cha đã gặp nhiều khổ sở lắm rồi. Cha
ngày càng già đi, lại mù nữa. Như thế là sao em không thương cha được.
Adaria: thôi mà. Anh sẽ chỉ cho em cách chữa bệnh mắt cho cha em.
Tôbia: thật hả anh? Hoan hô anh… chữa cách nào hả anh.
Adaria: đưa cha em gặp thầy lang Khánh sư phụ đi. Anh nghe nói thầy đó
dùng nhan chữa bệnh hay lắm.
Tôbia: hả…. (gãi đầu)
Adaria: anh đùa đó. Em ra bờ sông kia bắt một con cá cho anh.
(Tôbia đi bắt cá, đem đến Adaria)
Tôbia: bắt được cá rồi nè anh ơi. Mình làm gì hả anh?
Adaria: ùh, đem tới đây mình nhậu đi…
Tôbia: hả???
Adaria: àh, mang lên đây anh mổ bụng em ra để chữa bệnh cho cha em.
Tôbia: cái gì?
Adaria: àh, mổ bụng con cá, lấy mật, tim, gan để chữa bệnh cho cha em.
Tôbia: àh, vậy hả. Hay quá, vậy là cha em được chữa rỗi. (nhảy), àh bây giờ
chúng ta đi đâu nữa anh há.
Adaria: tới nhà ông Raguên để cưới vợ cho em.
Tôbia: hả, hông đâu. Em chưa muốn có vợ đâu.
Adaria: nghe anh nói nè. Ông Raguên có một người con gái tên là Xara. Em là người
họ hàng gần nhất của cô bé cho nên em có quyền cưới cô bé và thừa hưởng gia tài
của cha cô bé. Cô bé lại là người khôn ngoan, cam đảm và xinh đẹp nữa.
Tôbia: nhưng mà anh Adaria ơi, em nghe nói là cô ấy đã được gã cho bảy người
rồi, và họ đều chết trong đêm động phòng. Em nghe có người nói là họ chết bởi
quỷ đó. Lỡ như lần này em cũng bị quỷ nó…. Và lỡ như em chết rồi thì cha mẹ của
em sẽ ra sao. Em là con một trong nhà, em chết rồi sẽ không còn ai phụng dưỡng
cha mẹ. Cha mẹ sẽ nhớ em, sẽ khóc rất nhiều. Như thế em là người con bất hiếu
với cha mẹ rồi.
Adaria: đừng lo, em cứ cưới cô bé đi. Còn mấy con quỷ con thì anh đã có cách
đối phó.
Tôbia: thật hả anh? Anh giỏi võ công hơn quỷ hả?
Adaria: chứ sao… mấy con quỷ đó đối với anh là chuyện nhỏ. Này nhé, tối nay em
sẽ cưới cô bé. Đến lúc hai em động phòng thì lấy bảo bối ra…
Tôbia: cái gì hả anh?
Adaria: thì mật, tim gan con cá em đã bắt đó. Em lấy nó bỏ vào lư hương. Mấy
con quỷ ngửi thấy thì chạy trốn. Nó sẽ không dám gần cô bé nữa đâu. Nhưng trước
giờ đó, hai em hãy cầu nguyện cùng Chúa để xin Người giúp đỡ nha.
Tôbia: được đó anh. Vậy bây giờ chúng mình đi đến nha anh.
Adaria: ùh, nhanh lên chứ kẻo người khác cưới mất cô bé.
Tôbia (nói thầm): Ôi Xara của lòng anh. Tuy chưa gặp em nhưng trái tim anh đã
yêu em rồi. Ôi Xara, anh đến đây.
Màn 5: cưới Xara và xua
quỷ
[Cảnh] Tại nhà của Xara. Không gian có thể tổ chức đám cưới.
[Động]
(Ông Raguên đang trầm tư, lo lắng
về chuyện con gái của mình )
Adaria: có ai ở nhà không?
Raguên: ai gọi đó?
Adaria: Chúa chúc lành cho ông.
Raguên: Chúa chúc lành cho ông. (nhìn tôbia) Nhìn cậu này tôi thấy quen quen,
hình như ở cùng tổ hay sao đó. Trông giống Ông Tôbít, người anh em của tôi quá.
Tôbia: dạ, con là con trai của cha Tôbít ạh.
Raguên: ah, vậy hả, mừng quá (nhảy đến ôm) Con thật là có phúc vì có một người
cha tôn quý và lương thiện như thế.
Tôbia: dạ, cha con là một mẫu gương tuyệt vời cho con. Con rất tự hào về những
việc cha đã làm.
(Tôbia ra hiệu cho Adaria)
Adaria: àh, chú ạh, con có một chuyện muốn thưa với chú. Anh Tôbia nha con thấy
con gái chú là một người khôn ngoan, xinh đẹp và lại là bà con với gia đình
mình, nên Tôbia ngỏ lời muốn cưới con gái chú làm vợ.
Raguên: Không ai có quyền cưới con gái của chú. Cũng như chú không có quyền gả
cho người đàn ông khác ngoài cháu đâu vì cháu là chỗ bà con với cháu. Nhưng
cháu phải biết sự thật này, con của chú đã được gả cho bảy người rồi, nhưng ai
cũng chết ngay trong đêm đến với nó.
Tôbia: Con mặc kệ mọi chuyện. Xin chú gả Xara cho cháu.
Raguên: nếu con đã quyết định như thế thì được. Từ hôm nay và mãi mãi, nó được
gả cho cháu. Con hãy đón nhận nó chiếu theo lề luật và phán quyết ghi trong
sách Môsê. Xin Thiên Chúa trên trời ban cho chúng con được bình an. (nói lớn)
Nào, chúng ta hãy tổ chức tiệc cưới ăn mừng.
(mở nhạc cưới)
[Cảnh động phòng] phòng có giường, có bình hương
(Xara ngồi trên giường, che khăn
mặt. Tôbia đi đến giường lấy khăn che mặt)
Tôbia: Wow, người yêu của anh, hôm nay em đẹp tuyệt vời.
Xara: (hơi lo) Anh đẹp trai lắm. Anh có biết những chuyện về em không? Chuyện
về những người yêu trước kia của em đó?
Tôbia: anh có nghe kể sơ sơ… thì sao?
Xara: thì cũng giống như anh lúc này nè. Cũng mở khăn ra, rồi khen em đẹp,
rồi tự nhiên ở đây nhảy ra một con quỷ. Nó chạy tới ôm người đó rồi thọc lét
cho tức cười chết luôn.
Tôbia: (rùng mình) vậy hả. Đừng lo, anh đã có bảo bối rồi.
(lấy mật tim gan cá bỏ vào bình hương)
Tôbia: em yêu, bây giờ chúng ta nên cầu nguyện để xin Người cứu giúp
chúng ta.
Xara: dạ.
(đang lúc hai người đang cầu nguyện thì quỷ xuất hiện)
Quỷ: ha ha. Để xem lần này tên nào lại gần cô bé. Àh, thì ra là thằng Tôbia,
thằng con hiếu thảo của ông Tôbít thánh thiện đây mà. Được đấy, ta sẽ lấy mạng
mi. ha ha
(quỷ uy hiếp hai người)
Quỷ 1: ah, có mùi gì khen khét thế nhỉ.
Quỷ 2: hình như là ai đó chiên cá bị cháy đó.
Quỷ 1: Không đâu, mùi này ngửi thấy quen quen… để ta nhớ xem nào…. Ah,
Raphaen. Chạy đi, thiên thần Raphaen đó.
(Quỷ vừa chạy thì Adaria vừa vào)
Adaria: chạy đâu cho thoát. Ta đã chờ mi từ lâu lắm rồi. Ta sẽ mang người đi.
(Ông Raguên chạy vào)
Raguên: tạ ơn Chúa. Vậy là con gái tôi cưới được chồng rồi.
Tôbia: Cha ơi, con xa nhà đã lâu. Con nói với cha mẹ của con là sẽ đi chỉ
trong vài ngày nhưng đến giờ mà con vẫn chưa về. Chắc là cha mẹ nhớ và lo lắng
cho con nhiều lắm. Cho nên con xin phép cha cho con và Xara về nhà con.
Raguên: con hãy ở lại đây mà, cha sẽ cho người về báo tin cho ông Tôbít.
Tôbia: không được đâu, xin cho con về với cha con. Ngày nào mà còn chưa thấy
con thì ngày đó cha mẹ còn lo cho con.
Raguên: được rồi, cha không ngăn cản lòng hiếu thảo của con nữa. Đây ta giao
con gái lại cho con. Con về bình an.
Tôbia: anh Adaria ơi, vì cần phải về sớm với cha em nên em nhờ anh đến xứ Mêđi
va gặp ông Gabaên để xin lại số bạc mà cha em đã gởi.
Adaria: ùh, em cứ an tâm đi.
Dẫn: Thế rồi, Adaria đến xứ Mêđi và gặp ông Gabaên để lấy bạc. Xong việc,
anh cùng Tôbia và vợ là Xara cùng trở về nhà.
Màn 6: Lấy tiền và trở
về nhà. Kết
[Cảnh] tại nhà ông Tôbít.
[Động]
(ông Tôbít đang chờ đợi con)
Tôbia: cha ơi, cha ơi! Con trai của cha đã về rồi đây.
Tôbít: ôi con trai của ta. Lòng ta mong nhớ con vô cùng.
Tôbia: thưa cha, cha cứ tin tưởng. Thiên Chúa sẽ chữa lành bệnh cho cha.
(Tôbia thoa thuốc vào mặt ông Tôbít)
Tôbít: Con ơi, cha đã thấy con. Con là ánh sáng cho đôi mắt của cha. Xin Chúc
tụng Chúa đến muôn đời.
Tôbia: Cha ơi, đây là số bạc mà anh Adaria đã lấy nơi ông Gabaên ở Mêđi. Và
đây là Xara, con gái của ông Raguên, họ hàng của chúng ta và từ nay đã trở
thành vợ của con.
Xara: con chào cha. Con đã được nghe anh Tôbia nói rất nhiều về cha.
Tôbít: con dâu của ta. Các con của ta. Tạ ơn Chúa.
Tôbia: anh Adaria ơi, tôi biết cảm ơn anh thế nào về những gì mà anh đã làm
gia đình em đây. Đây là một nửa số bạc mà anh đã đi lấy giúp em. Em gởi cho
anh. Chúc anh lên đường mạnh khỏe.
Adaria: hãy chúc tụng Thiên Chúa và tuyên xưng Người trước mọi người. Cầu
nguyện đi đôi với chân thật, bố thí đi đôi với công chính, làm phúc hơn là trữ
vàng. Đây, tôi nói với mọi người một sự thật: ta đây là thiên thần Raphael ,
một trong bảy thiên thần hầu cận và vào chầu trước nhan Chúa.
(mọi người sấp mình xuống)
Adaria: đừng sợ, bình an cho mọi người. Ta đến đây theo ý định của Thiên Chúa,
hãy ca khen Người. Giờ đây ta lên cùng Đấng đã sai tôi.
(Adaria lên trời, mọi người chúc
tụng Chúa)
Biên
soạn: Fx. Lê Quang Thạch
Chủng
viện Qui Nhơn, 04.11.2012
_________Hết_________
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét